(Bắt đầu trang 1.)
Cảm Tạ
☀️
Con thành tâm cảm tạ Thiên ân của Đức Phật Tổ, Đức Cha Trời Mẹ Đất, và Cộng Đồng Cửu Phẩm - Phật, Tiên, Thánh, Thần - Tam Giới Thiên Địa Nhân.
Con cũng thành tâm cảm tạ công ơn Thầy Tổ và chư vị Đạo Hửu ở địa phương và năm châu thế giới, đã đặc biệt quang chiếu Thanh Quang Điển Lành và trợ giúp cho con có phương tiện thực hiện các tập sách - Thi Văn Tâm Linh Đạo Học - để con và chư vị Đạo Hửu có cơ hội phụng sự Cơ Thiên Địa Đại Đạo của Đức Như Lai Phật Tổ và Đức Thiên Địa Phụ Mẫu.
Con chân thành ước mong được chia sẻ Tình Thương, Đạo Đức, và sự hiểu biết về Sức Khoẻ và Tâm Linh Điển Quang Đạo Học cùng với cộng đồng Nhân Sinh, Vạn Linh Tam Giới.
Một lần nữa con xin thành tâm đảnh lễ và cảm tạ Thiên Ân Bề Trên, và con đặc biệt cảm tạ chư vị Đạo Hửu, Thân Hửu cùng tất cả quí bạn đọc khắp nơi trên thế giới đã và đang dành rất nhiều cảm tình và sự trợ giúp quí báu.
Trân trọng kính bái,
Vô Danh Thị
LỜI TỰA
☀️
Đốn Pháp nằm trong truyện
Luyện Đạo mở linh tâm.
Thái Bình ngòi bút viết ra Truyện Ngắn Thi Tập là mong được thai sinh những đứa con văn học vào trong khắp nhân gian Đạo Học quần chúng. Hầu đóng góp ý đẹp lời hay trong tình thương yêu quý kính.
Gió lớn tung ra ngoài
Đạo Học vang khắp cả.
Bao nhiêu năm ngòi bút Thái Bình tu luyện, tâm hồn hoà cùng siêu nhiên, chơn giải, thanh nhẹ và để viết lại thành những dòng kinh luận, văn chương, thơ phú, ca nhạc. Đó cũng là mong được đóng góp tình yêu lành mạnh của mình vào đại chúng.
Tâm lành viết thành văn
Nhân lành đem phổ hoá.
Khí tiết mùa Xuân lúc nào cũng tràn đầy sự ấm áp. Đạo Học của Thái Bình lúc nào cũng mang lại một nguồn văn học thiện cảm, hoà ái, trong linh giác đại đồng của Vũ Trụ. Và để cho luồng hào quang của Đấng Vô Cực Chí Tôn chiếu vào tâm thức của quý bạn, để khi đọc sẽ cảm thấy thân tâm an lạc, nhẹ nhàng.
Chơn quang hoà điển giới
Đọc giả phát linh tâm.
Thái Bình đã kết tụ các chơn quang thiện mỹ vào thành tập truyện hồi quang sáng rộng, để nó sẽ trở thành nguồn văn công lý đi với từng người. Và đem đạo đức kết hợp để trở thành một người bạn tri kỷ, tri bỉ, tri tâm, mà trong các đoạn đường đời, đường Đạo, để khi bạn muốn đi đến mục đích của chơn lý trung dung.
Hoa tâm dâng Trời Phật
Pháo tay đón Thái Bình.
Lân múa hay là nhờ tiếng pháo. Văn thơ ca phú hay là nhờ tiếng vỗ tay và sự góp ý của các bạn đọc giả xa gần. Còn đạo đức kết hợp thì hoa tâm mới khai, và Thiên Môn mới trổ một toà sen ngọc, để đưa rước tâm linh trở về Nguồn Cội.
Nhạc Tiên mở chánh toà
Người văn bút dâng hoa
Thơ
Hoa trong lòng phát ra
Con lễ Đấng Trời Cha
Trong tình yêu đại chúng
Muôn ngàn đời hoá thanh.
Kính Bái,
Vô Danh Thị.
Chơn Đạo Vô Hình.
Chơn Phật Vô Tướng.
Chơn Nhơn Vô Danh.
Chơn Tu Vô Tranh.
THÁI BÌNH TRUYỆN NGẮN THI TẬP
☀️
TRÚC ĐÀO
⭐️
Trúc nói Đào: "Mỗi năm chị sanh sản chỉ có một lần, mà ai cũng thích ghé thăm, nâng cành hái quả. Còn tôi thì ít người để ý đến."
Đào trả lời: "Như anh vậy mà sướng đó. Cây thẳng, lá xanh, trống lòng, đầy khí. Lòng anh không chứa vật gì, để trống không, nên người quân tử thường thích ứng.
"Còn thân anh đứng thẳng, nên Đạo Gia càng ưa thích. Vì vậy nên nhẹ nghiệp, không bị ai nâng cành bẻ trái, an định vô vi, dễ về Bồ Tát Giới.
"Còn em kiếp trước thiếu tu, không làm tròn hạnh mẹ, không chịu sanh con, nên kiếp này bị đày làm cây Đào, sanh hoài không nghỉ, một năm đẻ cả ngàn đứa mà chủ còn chê ít. Vậy mà anh bảo em vui, vui không nổi rồi vậy anh Trúc ơi!"
Đào ở Nam Phương, Trúc ở Tây
Nhờ duyên tao ngộ Thái Bình xây
Tu thiền như Trúc trong lòng trống
Đứng thẳng chỉ thiên nhẹ gót mây.
Đạo người quân tử thường ngay thẳng
Trống dạ chơn tu mở huệ căn
Thanh lòng mới thấy hồn siêu xuất
Tịnh ý quay chơn mở cửa Thiên.
Đưa hồn về lại Bồng Lai cảnh
Lập đảnh an lư học mối giềng
Lòng trống cầu Tiên, Tiên đến rước
Tâm không cầu Phật, Phật trợ duyên.
🌿
(Hết trang 4.)
(Tiếp theo trang 29.)
SÁO SẬU VÀ HẠT TRẮNG
⭐️
Con Sáo đi theo vị Thiền Sư, hằng ngày học được những sự minh triết của vị Thiền Sư giáo Đạo, đêm đêm nhìn thấu các pháp của vị Thiền Sư hành thiền tịnh luyện. Những ngày rảnh rỗi, Sáo ta thường bay ra ngoài rừng giảng Đạo cho các loài chim muông thú rừng nghe để học Đạo, rồi lại đi khoe với các loài chim khác như gà rừng, le le, cò trắng.
Hôm nọ Sáo đang nói Đạo thì thấy Hạt Trắng đứng nghe. Hạt Trắng nghe qua, không thể nín cười được, liền bậc cười vang lên.
Sáo ta lại hỏi: "Anh có hiểu sự giáo dạy của tôi không, mà vội cười sớm quá vậy?"
Hạt Trắng nói: "Trước khi anh muốn tôi trả lời cho anh, tôi muốn chứng minh đạo lực của anh trước đã."
Sáo nói: "Vậy anh muốn tôi chứng minh bằng cách nào?"
Hạt Trắng nói: "Anh hãy bay cùng tôi."
Sáo bay theo Hạt Trắng. Hạt Trắng bay càng lúc càng cao, lên khỏi từng mây trắng. Sáo chịu không nổi nên ngất xỉu. Hạt Trắng liền dìu Sáo trở lại cây hồng rồi làm hô hấp cho Sáo tỉnh lại.
Sau đó Sáo liền cám ơn Hạt Trắng đã cứu mạng. Hạt Trắng nói: "Đạo lực của anh không có, mà đi lấy sự hiểu biết của vị Thiền Sư ra rao giảng cái Đạo cho muôn loài vạn vật thì cũng được, nhưng chính bản thân của anh sẽ bị thiệt thòi. Cũng như hôm nay, anh cùng tôi bay mới tới mây trắng, nếu tôi không đưa anh về kịp thì anh đã tiêu mạng.
"Còn nếu đạo lực của anh mà cao, thì cũng như tôi, bay khắp Năm Châu mà không biết mỏi, lên tới chín tầng mây vẫn thấy thoải mái, càng lên cao hiệp với Thiên Không sáng suốt, pháp lực vô biên. Thật sự thì tôi muốn ở trên đó luôn không về lại đây chút nào, nhưng vì không nỡ tuyệt nhân duyên với chúng sanh. Vì vậy mà tôi đem mưa pháp bay tưới khắp Năm Châu, chỉ mong các hột giống Bồ Đề gặp được mưa pháp mà mọc lên các giống thiện lành của Trời Phật. Rồi mỗi mỗi tự biết đâm chồi tăng trưởng để trở thành những cây Nguyên Linh Phật Pháp ở trong mỗi người.
"Chứ kẻ có Đạo không còn ham muốn việc trần tục nữa. Còn người đời chỉ lo cái ăn, cái ở, mà làm bận rộn hết cả tháng ngày. Rồi lại lo bảo vệ cái mình thấy biết và các thứ hửu vi mà đắm chìm theo sự vật. Vậy mà có người chưa thấu suốt được cái huyền vi trong Trời Đất mà tưởng mình đạt Đạo, rồi đi rao giảng để sanh ra hiểu lầm to lớn.
"Cũng như anh, hôm nay đã nếm được mùi vị của đạo đức đó vậy. Nếu anh không biết cách luyện thân cho mình bay cao mà không thấy ngộp, chịu đựng được sức hút của Thiên Không thì tôi đã đưa anh bay lên trên của chín từng mây để xem những cảnh Trời Thiên Công cao đẹp. Đến đó anh sẽ không còn lời diễn tả cái huyền huyền diệu diệu của Đạo. Và lúc đó anh sẽ nói:
Hư không thanh tịnh đẹp làm sao
Kết khí Hư Vô luyện được vào
Cảnh tịnh không lời vô quái ngại
Không tên không tuổi sống thanh cao.
Không lời dạy dỗ minh chơn giác
Không tánh không tâm mới biết vào
Không lòng đầy khí chơn linh ngộ
Hiệp Đạo Hư Không tự bước vô.
Tam Gia, Lục Thức quy giềng mối
Tịnh tịnh thanh thanh gặp nhau rồi
Bật cười thế sự trong ảo giả
Thấy vòng tâm thức giữa Hư Vô.
Như ở trên Trời nhìn người cá
Suốt đời bơi lội chẳng chịu ra
Còn mê mùi nước sanh hành hạ
Giác ngộ tâm hồn mới thoát ra.
🌺
(Hết trang 32.)
(Tiếp theo trang 24.)
TRÂU VÀ CỌP
⭐️
Có một bửa nọ anh Cọp đi dạo ở một gốc rừng. Đến cạnh bờ ruộng thì gặp anh Trâu đang nằm nghỉ trưa.
Anh Cọp liền mở lời khen anh Trâu: "Anh Trâu ơi, tướng anh mạnh dạng trông thấy khoẻ ghê. Anh to con lại còn biết cày bừa suốt ngày không mệt mỏi, nhưng lại không cần ăn sang trọng, chỉ mớ cỏ rơm là cũng đủ no lòng. Còn tối về không cần nệm ấm chăn êm, chỉ nằm trên cỏ mà cũng đủ ấm thân. Anh thật là giỏi, quần áo khỏi cần thay, tắm không cũng tuỳ hỷ."
Trâu nói: "Tuy tôi được vậy nhưng vẫn còn thua anh xa. Núi rừng anh lên xuống, ra vào tuỳ ý. Muốn ăn món gì thì còn lựa chọn được, còn tôi chỉ ăn được chút cỏ non là cùng. Khi anh bực mình la lên một tiếng, ai nghe đều biết anh là chúa tể sơn lâm rồi vậy. Đến không ai dám giỡn mặt, về không ái dám đón đường. Anh muốn kêu đứa nào thì đứa đó sợ đến khiếp vía. Đi tới đi lui như ông vua, tự do thong thả. Như vậy mới khỏi hổ danh sanh ra một kiếp ở đời.
"Còn tôi làm việc tối ngày mà còn bị hà hiếp, lại không dám nói một lời. Nghĩ lại làm thân trâu thật là cực nhọc, nhưng đó cũng là cách để tôi trả nghiệp đó anh Cọp ơi."
Dù cho to lớn như Trâu
Ăn no theo chủ cày sâu, bừa nhiều
Vậy mà chủ chẳng thương yêu
Ra roi hành phạt đủ đều trả công.
Còn như anh Cọp thong dong
Ra vào tự tại núi non du hành
Tới đâu cũng bậc đàn anh
Sống vui một kiếp vang danh núi đồi.
Ngồi tu mọc cánh về Trời
Pháp Vương chư Phật đón mời Thiên Không
Ra vào thanh nhẹ thong dong
Hơn là chúa tể sơn lâm đời nầy.
🌱
CÁ VỚI RÙA
⭐️
Cá Mú ở trong hang, ngày ngày thấy anh Rùa đi qua đi lại, suốt đêm thì lên bờ, tới sáng lại xuống nước.
Một hôm anh cá Mú tò mò mới hỏi anh Rùa: "Anh làm gì mà lên trên bờ vậy?"
Anh Rùa trả lời: "Đêm đêm tôi lên trên gành đá để uống sương. Rồi tôi làm Pháp Luân Thường Chuyển để vận khí cho lên Đan Điền mà thâu khí Hạo Nhiên của Trời vào trong cơ thể để được trường sanh. Sau đó tôi thả lỏng tư tưởng vô vi không động, để cho thần thức hoá thành Kim Long bay lên không trung vào cõi Tứ Đại Long Vương mà dự hội Thần Tiên, để học được Đạo Lớn, ăn được những món sang, sống vui thanh nhẹ.
"Ở cõi trên đó, Rồng thì học bàn thơ văn, ứng tâm khẩu xuất ra những bài thơ tuyệt diệu. Lân thì thi thố trí tuệ văn chương, kinh luân, khai mở khiếu linh, Thần Tiên đạt Đạo. Phượng thì lướt gió vân du, võ công tuyệt đỉnh, binh lược ôn tập, phép thuật an dưỡng. Còn Linh Quy thì bàn Số Học, Kinh Dịch, Đồ Thư, Ngũ Hành biến thể, Bát Quái thành sáu mươi bốn quẻ Độn Giáp, mỗi mỗi đều học đủ. Vì vậy mà đêm nào tôi cũng lên thạch bàn để luyện Đạo."
Anh cá Mú nói: "Chuyện anh kể lại, tôi không bao giờ thấy, mà cũng chưa bao giờ nghe qua."
Anh Rùa tiếp lời: "Tại anh suốt ngày bo bo ôm giữ cái thân to lớn, còn mê trong cái hang u tối, thích ở cái chỗ không trời không đất tối om. Ngày ngày nằm trong hang mà luận bàn chuyện thiên hạ. Có khác gì ếch nằm dưới đáy giếng mà xét chỗ Ông Trời chỉ bằng cái miệng giếng. Rồi đến lúc hạn hán hết nước, không biết đi tìm biển to hồ lớn để sinh sống, mà còn nằm ở đó kêu la inh ỏi thiện hạ nghe thét cũng phát chán tai. Đến như Thần Thánh còn nổi giận làm mưa lớn thành lụt cho dòng ếch nhái trôi hết ra biển cho rồi, vì cứ làm ồn ào không có lợi ích gì cả."
Cá Mú nghe qua xin được kết bạn với Rùa để học cái cao kiến thấy xa biết rộng và học cái phép trường sanh để sống lâu trăm tuổi.
Cá Mú nói: "Bấy lâu nay tôi thấy mình là thân to lớn, tự làm đàn anh chị trong vùng nầy, nên không coi ai ra gì. Nay gặp được anh đây, nhờ anh cho tôi hiểu rõ trời cao đất rộng, và còn nhiều chuyện Thần Tiên đạo đức mà mình phải học. Vậy thì hôm nay tôi xin bái sư học Đạo để khỏi nhục trí cá Mú nầy."
Trong hang tăm tối thì mê
Ra ngoài mới thấy tư bề quang minh
Bốn phương tám hướng thinh thinh
Trời cao Thượng Giới vạn linh hoà đồng.
Cõi Thiên, Rùa Cá hoá Long
Giao du học Đạo nhẹ lòng thăng Thiên
Ra vào các lộ Thần Tiên
Xuống lên học hỏi tâm thiền ngộ tâm.
Đi tìm cảm ứng linh tâm
Để mình hiệp được ngàn năm nước Trời
Khổ tu chỉ có một thời
Mà khi đắc pháp đời đời quang minh.
(Hết trang 28.)
(Tiếp Đầu Trang 12.)
ĐẠI BÀNG LUẬN ĐẠO
⭐️
Đại Bàng bay xa nên không thấy nó ở đâu. Đại Bàng bay cao nên không thấy nó di chuyển. Cao thì trên mây, thấp thì ẩn mình.
Các loài chim cúc, chim cu khó mà lường được. Nên bọn chúng chế diễu: "Bay cao không phải là hay, biết nhiều cũng ăn ba bửa. Còn bọn tôi đây gom lại một nhóm vui thú mãn đời có phải sướng hơn không?"
Đại Bàng trả lời: "Bay cao là để tránh bom tránh đạn. Bay đó đây là để mở mang kiến thức. Cái biết nhiều hơn năm châu bốn biển còn chưa đủ để biết. Cái thấy xa hơn người thông minh thấy đó vẫn còn rất hạn hẹp."
Vì vậy:
Muốn yên trên không thì ngừng quạt.
Muốn yên trong tâm thì ngừng hạch.
Muốn yên trong thân thì ngừng dục.
Bay đi bốn biển năm châu
Thấy xa biết rộng Á Âu hiệp tình
Thông minh chẳng có phê bình
Thấy hay thì học cảm minh Đạo Trời.
Lên cao lòng trống thảnh thơi
Sang hơn những khách mê đời luỵ danh
Xưa nay danh thối, thân thành
Đó là luật Đạo hoá sanh định phần.
Ôm danh mà lại tu thân
Khác nào như đội ngàn cân trên đầu
Chính mình trói buộc đó thôi
Làm sao ra khỏi luân hồi mà mong.
Kiếp nầy chẳng tỏ cho xong
Sợ không đủ phước theo dòng nổi trôi
Chơn tu đem giúp cho đời
Còn mình lập chí chán đời mới nên.
Ai từng thiền giác xuống lên
Nghiệm đây cho rõ chỗ bền mà tu
Không thông Đạo Lý, công phu
Nên hồn vẫn ở ngục tù bản thân.
Buông ra mới thấy nhẹ lần
Thanh tâm trong dạ hoá thân Đại Bàng
Tới lui các cõi Tiên Bang
Mới thông tỏ ngộ lời vàng tôi trao.
Thật vàng càng luyện càng cao
Thau chì tan rã, mới mau đắt thành
Lấy thân khử trược lưu thanh
Tu đi mới hiệp cùng anh Đại Bàng.
🍃
CÁ VÀ VOI
⭐️
Một hôm anh Voi xuống bờ hồ uống nước gặp một đàn cá lội lại hỏi thăm.
Một con thì chê anh Voi to con, lớn xác, đi lại nặng nhọc. Con khác thì chê anh Voi ăn ở mất vệ sinh, cả tuần không chịu tắm. Rồi con khác lại chê anh Voi chỉ biết ăn cây cỏ suốt đời, không biết thưởng thức được mùi vị gì khác hơn.
Anh Voi trả lời: "Tuy tôi mình mẩy dơ dáy, ấy chẳng qua là tôi muốn giữ cái tánh thiên nhiên mà Trời phú cho các loài vật được hưởng. Còn ăn cây cỏ nên nhờ vậy mà tôi giữ được lòng chay tịnh.
"Tôi không thích ăn những món cầu kỳ như các anh. Các anh thì thấy cái gì cũng nuốt, thấy mùi dơ hay sạch cũng rỉa. Rồi có khi ăn trúng đồ độc, đồ dơ, đem chất độc vào mình, đem đồ dơ vô trong bụng, để sanh ra nhiều bệnh tật mà còn nói bổ dưỡng. Tôi không biết bổ dưỡng cái gì?
"Còn suốt đời các anh được sống dưới nước sạch sẽ, nhưng các anh đâu biết trời cao đất rộng là gì. Hễ thấy nghe cái gì động đậy là bu lại coi cho thoả tánh hiếu kỳ. Nhưng suốt đời chẳng làm nên việc gì cho thiên hạ nhờ, mà lại còn khen chê đủ thứ, cứ tưởng rằng mình sống trong sạch nhất.
"Còn tôi thì trời đất tự do, làm bạn với chim muông thú lạ, lên núi ngắm cảnh thiên nhiên, xuống hồ nằm chơi thong thả. Chúa sơn lâm tôi còn không sợ. Kết bạn muôn nơi, ai nhờ tôi giúp. Chứ đâu phải như các anh, nằm đây rỉa rít suốt đời mà còn phiền đến tôi, thật không biết mắc cỡ."
Cá ơi bớt rỉa dưới đìa
Để cho Voi được cùng về tắm chung
Học trang tuấn kiệt anh hùng
Vang danh một thuở, thuỷ chung một đời.
Hy sinh không nói một lời
Không như loài cá ăn rồi vang vang
Gặp ông chài lưới hết đàng
Canh chua, kho mặn, trên bàn đãi ai.
Còn xào chua ngọt, món cay
Tới đây mới biết là ai anh hùng
Như Voi một dạ thuỷ chung
Sống không thẹn mặt anh hùng đời nay.
Không bằng người cổ nhân tài
Cũng bằng văn sĩ đời nay mới là
Chu du vạn dặm đường xa
Càn Khôn Vũ Trụ làm nhà sống chung.
Cá ơi nên sống trung dung
Học theo Trời Phật hoà cùng thiên nhiên
Từ đây xin bớt làm phiền
Để tâm thanh tịnh siêu nhiên được về.
🌲
VƯỢN VỚI KHỈ
⭐️
Anh Khỉ hỏi anh Vượn rằng: "Tao với chú mầy chỗ nào cũng giống nhau, mà tại sao chú mầy khôn hơn tao?"
Anh Vượn trả lời: "Tuy tao giống chú mầy, nhưng mặt tao sáng láng hơn chú mầy, tướng tao thanh nhã hơn chú mầy. Tao ở chỗ cao, ăn đồ thanh sạch, nên Trời cho tao được chút ít thông minh. Vì vậy tao không có lòng giành giựt đồ dơ để mà ăn. Suốt đời chung thuỷ, không như chú mầy đụng đâu bợ đó. Cho nên người ta kêu đồ khỉ là đúng lắm!"
Khỉ giồng vịn trái bẻ cành
Ăn quả uống suối chưa thanh lòng hiền
Tới đâu phá đó gây phiền
Coi chừng mắt bẫy là điên suốt đời.
Học theo Vượn sống tuỳ thời
Tu thân sang trọng hơn loài Khỉ kia
Sống thanh non núi lui về
Tầm nơi thanh tịnh chẳng phê phán đời.
Sanh ra đều có Luật Trời
Tự mình tập luyện nên loài siêu nhân
Thanh cao xa cõi phong trần
Nhàn du cho được thoát thân luân hồi.
Tầm Tiên thọ pháp về Trời
Theo thầy học Đạo vui chơi non ngàn
Linh chi dược thảo sống an
Luyện tâm luyện tánh kim cang trở về.
🌵
CHUỘT VÀ GÀ
⭐️
Anh Chuột chê anh Gà: "Tôi thấy anh cứ bới móc tối ngày. Chỉ ăn được vài hột, không chịu lo yên phận, sáng sớm lại còn gáy om xòm làm phiền thiên hạ mất ngủ."
Anh Gà đáp lại: "Tôi có công lớn với đời, đó là phải kêu to nói lớn, làm cho họ tỉnh thức để đi làm việc. Tuy vậy ngày chỉ kiếm đủ ăn, đêm về lo yên phận. Không giống như chú mầy, ăn thì có một mà còn ăn cắp để đầy hang. Còn ngày đêm chăm nom sợ người đánh cắp. Nếu chẳng may gặp nước lụt thì bỏ cả gia tài. Vậy mà chưa thức, lại còn trêu ghẹo người khác. Còn tôi ca hát tự do, ăn vừa biết đủ, thật là thanh nhàn đó vậy."
Chuột ơi ăn đủ thì thôi
Gom chi cả đống rồi ngồi gát canh
Đến mùa nước lụt trôi banh
Của Thiên trả Địa, có thành việc chi?
Theo Gà bố thí sống vui
Ăn no ca hát tới lui thanh nhàn
Sáng thời còn gáy vang vang
Thức người dậy sớm sửa sang đi làm.
No lòng tối ngủ thấy an
Còn anh đói dạ mơ màng không yên
Sợ người trộm cắp của tiền
Lòng tham không đáy luỵ phiền đến thân.
🍁
THÚ CẦM NÓI CHUYỆN
⭐️
Tiên Đồng vào buổi sáng thường hay ngồi tham thiền.
Từ ngoài bờ ao bổng nghe anh Ngỗng cất tiếng kêu liên tục: "Ai đó? Ai đó?"
Anh Chó đang ngủ trong nhà, nghe có tiếng nhưng không thấy được gì, tưởng có người ăn trộm liền cất tiếng hỏi anh Ngỗng: "Đâu? Đâu? Đâu?"
Chị Mèo đang 'ngoạ thiền' buổi sáng, tưởng xảy ra việc lớn, nên hối anh Chó ra coi. Chị mèo kêu anh Chó: "Mau! Mau!"
Anh Chó chạy ra trước nhà coi, không thấy ai liền chạy vòng ra đằng sau nhà mà hỏi: "Đâu? Đâu?"
Chị gà đang ngủ nướng, bực mình la anh Chó, kêu anh Chó đi: "Chỗ khác! Chỗ khác!"
Anh Heo ở ngoài sau nhà đang đi lang thang, biết là anh Chó giựt mình làm ẩu cho chủ vui. Nên anh Heo nói anh Chó: "Tự chú mầy 'Làm nhục! Làm nhục!'"
Muốn biết trước sau chớ động tình
Động tình dễ hiệp đám vô minh
Bày ra lục đục thường tranh cãi
Học Đạo mà còn nghi với tin.
Trong lòng chưa tỏ nên chưa hiểu
Rồi chạy đua đòi theo chúng sinh
Tưởng là học Đạo vui cho thoả
Khoác loác đầu môi để phỉ tình.
Ngờ đâu phạm luật Trời minh xử
Bốn cẵng, hai chân quả nghiệp nhồi
Một làn sấm động trừ yêu quái
Nên phải đầu thai kiếp thú thôi.
Cũng tại kiếp xưa chẳng sửa mình
Nên làm cầm thú sống vô minh
Phơi thân vài kiếp rồi thăng tiến
Ai có coi đây mới tự minh.
🌾
(Hết trang 23.)
(Tiếp đầu trang 5.)
Sáo Trời
⭐️
Ở trên núi cao có hai thầy trò. Thầy đang ngồi tịnh, đệ tử đến hỏi: "Thưa Thầy, Thầy đang làm gì vậy?"
Thầy đáp: "Thầy đang thổi Sáo Trời."
Đệ Tử thắc mắc hỏi tiếp: "Sao không thấy Thầy cầm ống tiêu hay ống trúc, mà Thầy bảo thổi Sáo Trời?"
Thầy trả lời: "Trời không hình nên Thầy thổi sáo vô hình, vì vậy trò nghe không được.
"Vì nó như gió trong không gian lùa vào nước thì tạo sóng vỗ bập bùng; lùa vào cây khô thì xào xạt; lùa vào rừng thông thì réo rắc; lùa vào rừng trúc thì véo von; lùa vào ống tiêu thì trầm bổng; lùa vào lỗ hang thì ù ù. Nhưng nếu nó lùa vào được bên trong Cửu Khiếu thì sẽ trở thành một bài Vũ Trụ Trường Thiên, bốn phương hoà cảm, trên dưới phát âm vô cùng hoà điệu, như một đại lễ tự nhiên sanh ra cảm ứng, nên Thầy mới gọi là Sáo Trời vậy."
Chưa ngộ Đạo Trời thấy rất xa
Ngộ rồi Thiên Đạo hiệp tâm hoà
Chín tầng thuỷ điển giao Cửu Khiếu
Hiệp Đạo Hư Không nên phát ra.
Ngồi nghe nhạc trổi âm thanh đệm
Như bài trường thiên hoà tấu ca
Vi vu dòng nhạc Thiên Không trổi
Bốn phương tám hướng mãi ban ra.
Sáu cõi ba cung nghe êm diệu
Thanh ba vang mãi mãi vang vang
Sáo Trời hoà bản Hư Vô hiệp
Ai có về Không, nhạc mở đàng.
☘️
CÁ VOI VÀ ĐẠI BÀNG
⭐️
Cá Voi khen Đại Bàng: "Anh ở giữa không gian, bay biển Bắc trời Nam, thấy xa hiểu rộng, kiến thức vô cùng, mà tại sao phải mai một giữa nơi thanh vắng trên hòn đảo nhỏ nầy?"
Đại Bàng trả lời: "Tôi chẳng qua là loài chim lớn do Trời sanh, nhưng đời nay gần như tuyệt chủng. Cho nên đến ở đây để gầy giống thiên nhiên, thay hình đổi cốt để phù hợp với luồng khí hoá đang chuyển biến của không gian cho hiệp Đạo, và để sau nầy thành Phượng Hoàng mà về cảnh Thiên Thai an thần dưỡng tánh. Chớ còn ở đây, tuy sống tự do vô quái ngại, nó vẫn còn chưa bổ ích bằng nơi an lạc."
Cá Voi tiếp lời: "Tôi thì ở biển sâu trầm mình ẩn dạng, cũng giống như anh, mong ngày hoá Long để ra vào Tam Giới hưởng khí trong lành, đạp mây, mượn gió, giỡn trăng, Thần Tiên yến hội. Chớ làm Nam Hải Đại Tướng Quân, cũng chỉ canh gát tàu bè qua lại, trách nhiệm nặng nề làm sao giải thoát."
Thân to lớn biển sâu ẩn dạng
Để luyện thành Rồng nhỏ thăng Thiên
Nương mây lành trở lại Đào Nguyên
Mới thoả chí biển Đông, Nam Hải.
Đại Bàng ở đảo con tu mãi
Thành Phượng Hoàng vào Đại La Thiên
Ăn chay nhặt quả hoá duyên
Không còn câu cá ở miền thế sanh.
🌱
SƠN - THUỶ
⭐️
Sơn hỏi Thuỷ: "Không biết con người đi đâu mà mỗi năm tôi thấy vùng nầy con nít về đây chơi vui cũng lắm, sau đó thì có cặp có đôi, rồi lại ra đây đào lỗ khóc lóc om sòm. Tôi không hiểu là tại việc gì mà ra nông nổi thế?"
Thuỷ trả lời: "Tại anh không phải là chúng sanh nên anh không rõ. Vì đã làm người, thì từ nhỏ đến lớn, rồi từ lớn đến già, liền liền thay đổi. Bởi vậy, họ bị cái luật sanh trụ hoại diệt nên đến rồi đi không ngừng nghỉ.
"Chỉ có tôi và anh ngồi đó, nằm đây, thong thả, vô tư, mà lại sống dài bằng Trời bằng Đất. Vậy mà anh ngồi đây từ tạo Thiên lập Địa tới giờ mà sao anh chưa hiểu thấu hết vậy?"
Sơn nói: "Tuy tôi ngồi cao mà còn thua anh xa. Còn anh bình bình, nằm đó như Ngoạ Long, chứ lúc anh vui thì làm mây bay đây bay đó. Không biết tôi làm buồn chi anh mà anh tạt nước ước đầu tôi hoài vậy?"
Thuỷ đáp: "Tại anh ngồi hoài ở đây tôi sợ anh ngủ gật, hôn mê, rồi sụp xuống đè thiên hạ. Vì vậy mà tôi phải tạt nước cho anh tỉnh, vậy mà anh còn buồn giận tôi nữa sao.
Sơn nói: "Không dám. Không dám."
Sơn đã ngồi thiền lúc Trời sanh
Mà so với Thuỷ, Đạo chưa rành
Sơn vì chấp tịnh nên ngồi mãi
Thuỷ biết hoá sanh nên Đạo thanh.
Thuỷ còn biết chuyển theo khí hoá
Để Đạo an nhiên Đạo hoá sanh
Sơn còn mê pháp nên ôm mãi
Thuỷ chuyển theo tâm Đạo hoá Long.
Tu hành chung cuộc Trời Đất chuyển
Mà Đạo tuỳ tâm đạt Đạo thanh
Không còn chấp ở tu đồng khóa
Mà ở căn cơ Đạo mới thành.
Sơn Thuỷ hửu tình
Thiên Địa hoà minh
Nặng thì làm đất
Nhẹ thì khinh thanh
Trong đạo dưỡng sanh
Âm tụ điển lành
Dương tùng Đạo khởi
Anh Thuỷ học lợi
Theo lối khinh thanh
Tích tựu điển lành
Nên thành chánh quả
Anh Sơn ngồi đã
Chẳng học Trung Dung
Truy tới đường cùng
Ngồi lâu tê đít
Hỏi ra mới thích
Anh Thuỷ lưu hành
Học lối khinh thanh
Làm mây du ngoạn
Không còn nhỏ mọn
Ngồi đó chấp đây.
🍂
(Hết trang 11.)