Nhìn dáng cũ, kiếp xưa Ngài xuất thế Đem kinh Trời, cứu độ khắp nhân sinh Con nghẹn ngào, mà nước mắt rưng rưng Ôi đau đớn, Người con Trời nơi nhân thế.
Thân nhỏ bé, gầy gòm bao sương nắng Mang trái tim, bất diệt cứu muôn loài Vì lợi danh, quyền uy và chức sắc ở đời Nỡ đóng đinh Ngài, trên cây thập giá.
Thương chúng sinh, Ngài trở về tu nơi Như Lai Tổ Phật. Đắc Đạo rồi, giờ Đắc Phật_trở lại nhân gian. Ngài Lập Kinh_Lập Pháp_Lập Đạo để cứu trần Mà nhân thế, được mấy ai thức tỉnh.
Cảm Ân Ngài_Minh Sư Vô Danh Thị Ban Chánh Pháp chu kỳ, để cứu độ nhân sinh Ban Tâm Kinh, và ấn lệnh cửa Phật_cửa Trời Cho Ngươn Thần, về Trời Thiên học Đạo.
Dạy nhân thế, ăn sao cho Đắc Đạo Ăn thế nào, để Hườn lại Bổn Lai Tu thế nào, để giai sanh Đạo Quả Thiền thế nào, để tỏ Ngộ_Huyền Cơ.
Tình yêu Ngài, bao trùm khắp Càn Khôn Vũ Trụ Dung chứa khắp muôn loài, cả Phật Thánh Thần Tiên. Ngài Hiến Yêu_con xin dâng yêu, tình yêu bé nhỏ Hoà Ánh Sáng_Đại Đồng, Đức Di Lạc Phật Vương.
Hoan Hỷ Thiên_Là Hồng Danh cao quý của Ngài Con thường niệm, để quy về_ĐờiThượng Ngươn Thánh Đức Chúc tất cả, Linh Căn hàng con Tiên_cháu Phật Sớm thức tỉnh Chơn Lòng, cho Nguyên Thần tu Đắc Đạo_Chân Nhân.
Nam Mô Hoan Hỷ Thiên Nam Mô Quán Âm Thiên Nam Mô Di Đà Thiên Thiên Đạo Thái Bình!
Đệ Tử Kính Bái Minh Sư Vô Danh Thị !