(Bắt đầu trang 1.)
Cảm Tạ
☀️
Con thành tâm cảm tạ Thiên ân của Đức Phật Tổ, Đức Cha Trời Mẹ Đất, và Cộng Đồng Cửu Phẩm - Phật, Tiên, Thánh, Thần - Tam Giới Thiên Địa Nhân.
Con cũng thành tâm cảm tạ công ơn Thầy Tổ và chư vị Đạo Hửu ở địa phương và năm châu thế giới, đã đặc biệt quang chiếu Thanh Quang Điển Lành và trợ giúp cho con có phương tiện thực hiện các tập sách - Thi Văn Tâm Linh Đạo Học - để con và chư vị Đạo Hửu có cơ hội phụng sự Cơ Thiên Địa Đại Đạo của Đức Như Lai Phật Tổ và Đức Thiên Địa Phụ Mẫu.
Con chân thành ước mong được chia sẻ Tình Thương, Đạo Đức, và sự hiểu biết về Sức Khoẻ và Tâm Linh Điển Quang Đạo Học cùng với cộng đồng Nhân Sinh, Vạn Linh Tam Giới.
Một lần nữa con xin thành tâm đảnh lễ và cảm tạ Thiên Ân Bề Trên, và con đặc biệt cảm tạ chư vị Đạo Hửu, Thân Hửu cùng tất cả quí bạn đọc khắp nơi trên thế giới đã và đang dành rất nhiều cảm tình và sự trợ giúp quí báu.
Trân trọng kính bái,
Vô Danh Thị
LỜI TỰA
☀️
Văn thường ôn thường sáng
Võ thường luyện thường dũng.
Tôn Ngô Binh Pháp là đạo làm tướng của thời xưa.
Văn Ngôn Thuật Luận là Đạo Thái Bình của đời nay.
Một câu văn ngôn là một đường gươm trí tuệ của Đạo Gia; có thể chặt đức lòng phàm ngã của đối phương để thay vào nguồn pháp lý của linh tâm minh kính.
Đạo đức xưa nay bàn ở chỗ đốn pháp là:
Đốn một câu văn để thay đổi lòng phàm
Soi một luồng chơn pháp để minh tâm kiến tánh.
Khi xưa Lục Tổ Huệ Năng chỉ có nghe được hai câu kinh: Ưng Vô Sở Trụ. Nhi Sanh Kỳ Tâm, mà ngộ được tự tánh và đi tìm Ngũ Tổ Hoàng Nhẫn để thọ pháp học Đạo. Đến khi đắc pháp mới đi khai giáo cho chúng sanh thấy tánh và được truyền Tổ Thứ Sáu của Đạt Ma Sơ Tổ phổ bá.
Đời nay ngòi bút Thái Bình cũng nhờ ngộ được hai câu kệ: Chơn Đạo Vô Hình. Chơn Phật Vô Tướng, mà tìm ra được nguyên lý của Hư Không Đại Định, mà kết thể hiệp làm một với Đại Đạo của Thầy; Thần Khí hiệp làm một vào Chơn Khí Diệu Quang Di Lạc. Và đem tâm Thánh Đạo viết ra văn bút Thái Bình để đóng góp cho các Linh Tâm tìm đường về nguồn cội cùng nhau học tập chơn ngôn diệu lý của Thầy.
Đạo là một biển hào quang chí linh chí thiện; chuyển hoá Càn Khôn; vận hành Vũ Trụ; làm thầy Tam Giáo; làm chủ Đất Trời; làm chúa nhân loại; trên cầm Thiên Mệnh của Trời; dưới định số cho vạn vật. Mỗi mỗi không thấy mà sanh trụ hoại diệt của mỗi chu kỳ điều có sự vô hình của Thầy đã an định. Cho nên, Đạo Học của Thái Bình xin được viết lại những gì Thầy cho phép. Còn sức học vô biên của Hư Không Đại Định, cho dù học mãi cũng không bao giờ hết.
Chơn Đạo Hư Không
Mật Ngôn Huyền Ẩn.
Khi đã hội nhập vào Đại Thể của Vũ Trụ Hư Vô mà học, thì cái linh tâm linh giác, hiệp đồng thức hoá sanh, huệ tâm khai mở của mình để mà học.
Đại Thể sáng quang minh
Tâm Linh hiệp nguồn Đạo.
Học đến đây:
Thức cảm ứng thần giao
Đạo cảm ứng vô ngã.
VĂN NGÔN THUẬT LUẬN
☀️
1. Một chén thuốc không đắng trị không nổi một cơn cảm nặng. Lời nói không thẳng không xuyên qua được trái tim người cằn cỗi.
2. Con dao bén cắt gọt được khéo. Lời nói bén quá sẽ cắt đứt tình cảm của người thân.
3. Dồn người vào chỗ cô thế thì không nên làm, vì đường cùng tắt phản, vật cực tắt biến.
4. Được thưởng một bửa tiệc ngon không đáng quý bằng gặp được người biết trọng nhân nghĩa.
5. Giận người mà bôi nhoạ người là việc không nên làm, vì người rửa sẽ sạch, còn mình lại bị dơ hoài ở trong tâm.
6. Cuộc vận mệnh đi như giòng nước, có lúc ròng lại lớn. Chỉ sợ người không đủ nhẫn nại để ngồi chờ.
7. Vàng và ngọc là một thứ trang sức quý giá, nhưng có khi cũng không bằng lời châu tiếng ngọc.
8. Nhân nghĩa là một thứ tình cảm vô hình hửu tướng, chứa không bao giờ đầy, trả không bao giờ dứt.
9. Không phải chỉ ăn ngon ba buổi là đủ để làm người, mà phải học mãi vẫn chưa đủ.
10. Làm phước thiện một đời sợ chưa được toàn thiện, làm ác một lúc thì ác chứa thành non. Chưa vào quan tài thì chưa vội nói mình lành vậy.
11. Không ai giúp mình cho bằng chính mình. Không ai gần mình cho bằng vợ mình. Vậy vợ mình là tri kỷ đó vậy.
12. Một đời mà không có bạn như đồng hạn cây khô. Một đời mà chưa tìm được bạn là còn ích kỷ. Nếu không ích kỷ thì tự nhiên có tri kỷ.
13. Thấy ai cũng xấu chỉ có riêng mình tốt, là mình đang ở Địa Ngục.
Thấy ai cũng tốt chỉ có mình xấu vậy là đang về Thiên Đàng.
14. Mọi người điều hay chỉ có mình dở, là cầu tiến.
Mọi người dở mà mình hay, là luôn bị thất bại.
15. Mỗi con người điều có cái hay riêng của họ và cũng có cái dở đi kèm theo. Hay nên học, dở nên bỏ.
16. Trí Tuệ mà được trau giồi thì càng sáng.
Tài Đức mà được rèn luyện thì vững mạnh.
Đạo Pháp mà được tu bổ thì thông suốt.
17. Không có loại thuốc gì trị bịnh cho người cố chấp.
Chỉ có thời gian là liều thuốc tự trị.
18. Người thi sĩ là người giàu hồn thơ mà nghèo vật chất.
19. Người tu sĩ là người giàu tinh thần của Đạo Học Tâm Linh, mà cũng là nghèo về vật chất, nghèo đến mức không có đủ quần áo để thay đổi.
20. Yêu đương mà đi theo con tim sẽ bị đau khổ, còn đi theo lý trí sẽ được hạnh phúc.
21. Tình yêu không nên đổi bằng vật chất, vật hết tình tuyệt; không nên đổi bằng sức mạnh, lúc yếu nó trốn; cũng không nên đổi bằng địa vị vì nó sẽ biến theo thời thế; chỉ có đổi bằng nhân nghĩa thì mới được bền vững.
22. Một que cũi khô có thể cứu được người bịnh hoạn. Một lời nói chơn thật sẽ làm tỉnh được lòng người yếu đuối.
23. Phật Pháp là một món ăn không có mùi vị, như cây chưa đẽo, như nước còn tinh khiết, vì vậy muốn dùng vào việc gì cũng được.
24. Con nai thích uống nước suối trong sạch, thích ăn lá có vị thuốc là để thanh lọc hằng ngày. Nhưng tại sao nó không thành Phật? Tại vì nó chưa biết sử dụng Phật Tánh của nó.
25. Con người ngang ngược không có Địa Ngục nào họ sợ; không có sức mạnh nào họ qui phục. Vậy mà một cơn cảm nặng hay một cơn sốt rét họ lại tỉnh tâm.
26. Khi nào nhân nghĩa được khôi phục thì hoà bình sẽ được lập lại.
27. Tệ đoan càng nhiều, phong kiến càng quá, luật pháp càng hà khắc, thuế má lên cao, tiền tệ bị mất giá, đó là sắp thay đổi.
28. Đời càng văn minh vật chất, thì vật chất và thời gian dư thừa nên sanh ra tệ hại.
29. Nóng không ưa, lạnh không thích, là loại người bị bịnh thần kinh, có trị cũng tổn thương, hao thần tốn khí vô ích.
30. Ăn ngon không khen, dở thì chê. Loại người này sống không bao giờ có hạnh phúc, vì chính họ đã đánh mất.
31. Trên không tôn kính tín ngưỡng, dưới không tôn trọng luật pháp, họ là cục đá quí mới đầu thai.
32. Người vợ mà đang áo cho chồng là tỏ hết tấm lòng của mình vậy. Người chồng thờ ơ, hoặc khi đi xa về mà không có quà cho vợ, đó là sự sơ sót lớn trong đời.
33. Một bửa cơm đạm bạc mà ngon hơn bửa tiệc lớn. Sống chung với người vợ thật thà còn có hương vị hơn vào chỗ trà lầu tửu quán.
34. Đường dài không ngán bằng khi lương tâm của con người bị sa đoạ.
35. Sông cạn ít có cá lớn, biển sâu ít có rông rêu. Chỉ sợ nước cạn thì bày ra hết.
36. Không có gì quý hơn lương tâm mình bừng sáng.
37. Không có tiếng chuông nào thức tỉnh lòng người bằng tiếng chuông Lôi Âm Tự.
38. Tình yêu của Đạo là sự an nhiên tự tại, nó đến tự nhiên, nó đi tự tại, mà luôn thanh thản, trong nội thức an vui.
39. Tình yêu của Phật là dụng đức đại bi, dụng lòng từ ái, mà hoá giải nghiệp chướng trong tình trường trai gái, để rồi tự nó tỉnh tâm hành Đạo trong tình yêu giải thoát.
(Hết trang 10.)
(Tiếp đầu trang 114.)
463. Thuận đường đời là đoạ vào cõi luân hồi.
Nghịch đường đời là đi vào cõi giải thoát.
Đã đi tìm giải thoát thì đi trên dư luận của thế gian. Còn sợ sệt, yếu hèn, thì sẽ bị sóng của dòng đời tiêu diệt, muôn đời Đại Đạo chẳng được đắt thành. Bởi vì, chưa qua được dòng đời thì khó mà hiệp dòng Đạo.
464. Lụt lớn phá đê.
Hạn hán lớn tiêu diệt mùa màng.
Chiến tranh lớn tiêu diệt thiên hạ.
Nhân nghĩa lớn cứu đời loạn lạc.
Đạo đức lớn đem Thái Bình lại cho nhân loại.
465. Một vị chơn tu thường bị người sỉ nhục, Ma Quỷ khảo đảo, Bá Đạo bới móc. Nếu nhịn nhục được lớn là đạt Đạo Lớn. Nếu diệt được chúng-sanh-tánh thì phàm tâm chết, đạo tâm xuất hiện.
466. Môn đệ của Nhà Phật mà hại môn đệ của Phật Gia là kẻ đó đang bị ma chướng chiếm đoạt lương tâm. Cho nên nghiệp Đạo muôn đời không bao giờ đắc thành.
467. Ở trong Đạo Hiền mà chứa đầy thú tánh, nói ra toàn là sự phân tranh tổn Đạo hại người. Kẻ đó đang bị ma chướng ba đời đến xúi để đưa họ đi vào Địa Ngục cho xử sớm rồi vậy.
468. Hại người mình tổn đức.
Giết người mình đền mạng.
Bôi nhọ người là đốt rừng đạo đức của chính mình.
Cũng như người canh tác, mà đốt vườn diệt giống thì thu hoạch được cái chi?
469. Cửa khẩu là cái miệng, Thiên Đàng Địa Ngục đều do nó đưa đi. Nói lời lành, làm việc thiện, khuyên người giải oan để tầm tu chánh giác, là họ đang leo thang Tiên về Thiên Đàng.
Còn Bá Đạo chờ cơ hại Đạo, gieo hoạ cho kẻ khác, thị phi đủ thứ. Đó là họ đang xây ngục lớn để giam linh hồn vạn kiếp rồi vậy.
Cho nên nói:
Khẩu Phật tâm xà là tu lâu thành Đại Quỷ.
Khẩu Phật tâm Phật thì hoan hỷ về Trời.
470. Đạo cao thì hiểu sâu, đã hiểu sâu thì yên lặng.
Đạo cạn thì hiểu nông. Nên thanh la đờn trống tụ quần hiệp chúng. Đến khi gió bão lớn thì bị trôi giạt muôn phương, không biết đâu mà tìm kiếm.
471. Nhìn xa được thì độ lượng rộng, trí tuệ viên dung, lòng Đạo phát thức.
Nhìn thiển cận thì độ lượng hẹp, nên ti tiện, nhỏ mọn, rồi trở thành kẻ cô độc suốt đời.
472. Đức rộng thì chứa được nhiều độ lượng.
Đức lớn thì chứa được nhiều bao dung và tha thứ.
Còn toàn đức là trống dạ, không lòng, vô tâm, nên không còn Tánh nữa, việc gì cũng tuỳ duyên.
473. Cái Hoa của Đạo thường nở trong giông bão trái mùa.
Cái Quả của Đạo thường kết ở chỗ không Trời không Đất.
Cái Tâm của Đạo được nở là nhờ các nhác búa của Quỷ.
Cái Lòng của Đạo được soi thấu là nhờ ngọn đuốc của lương tâm kết lại.
474. Muối không mặn không phải là muối biển.
Đạo không thông chưa phải là Đạo Gia.
Tình không có nghịch cảnh là tình không có chung thuỷ.
Tất cả là học sự vấp ngã để trưởng thành đó vậy.
475. Con chim khôn, con thú linh, tất cả điều bị giới hạn.
Chỉ có con người là đồng Tam Tài với Trời Đất.
Vậy có thân mà không biết tu thân thì đã bỏ lỡ cơ hội làm người cho kiếp tới rồi vậy.
476. Ăn chay suốt đời cho tới tóc bạc, mà cái miệng chưa nói lời chay lạt, là còn đưa mình vào chỗ đoạ lạc của kiếp chúng sanh.
477. Tâm Ma:
Thấy Phật thì theo
Thấy Ma thì ghét
Tâm hồn ấy còn
Chứa đựng tâm ma.
Tâm luân hồi:
Mưu tính tương lai
Luận bàn quá khứ
Lòng còn dự trữ
Nghiệp quả luân hồi.
Tâm Phật:
Thấy Phật thì vui
Thấy Ma bình thản
Lòng hết gian đảng
Tâm Phật lộ bày.
480. Hãy để cho tâm yên lặng trong lúc nhập định tham thiền thì sẽ nhận được sự siêu diệu của Chơn Lý.
481. Niệm Hộ Pháp Chơn Ngôn là để quân bình tâm thức. Khi đạt tới chỗ quân bình thì đi theo Vô Biệt Niệm, hào quang sẽ kết nhân, Thiên Lý sẽ kết duyên, triền miên học hỏi.
482. Tâm còn động thì còn niệm. Tâm dứt động diệt niệm, là đi tới chỗ Vô Biệt Niệm. Đã Vô Biệt Niệm thì tự nhiên chúng sanh Hộ Niệm.
483. Ngộ được đường Đạo là để phá án mây của Ngũ Giới.
Đạt được chỗ chánh niệm thì tâm pháp quy không.
Đã quy Không thì Không còn mây để phá.
484. Học thì cần phải hỏi
Tu thì cần phải hành.
Luyện Đạo cần bí pháp.
Thức Đạo cần chơn giải.
Có thông suốt chỗ chơn giải, mới có đường giải thoát.
485. Diệt phàm tâm, quy Không động thì chơn tâm mở ra. Thấy Đạo là ánh hào quang Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Nơi đó là nguồn gốc của Đạo.
486. Giác và mê, chỉ trong giây phút hồi quang thanh tịnh, thì nó hiện ra rõ hết.
Đời hay Đạo chỉ nhìn vào cuộc sống của người hiện tại là biết rõ được ba kiếp của họ.
487. Tánh Thông:
Tánh Đạo chưa thông
Còn chỗ bất công
Tánh Đạo đã thông
Hài hoà công lý.
488. Kiến Tánh:
Thấy rộng biết xa
Không bằng kiến tánh
Bói hay bàn giỏi
Còn chỗ vọng tâm.
489. Địa Lý mà chưa học tới chỗ linh tâm thì chưa hiểu được cái diệu dụng của Trời Đất. Nếu đã học đến chỗ diệu dụng thì không làm nghề Địa Lý.
490. Thầy bói, đoán cho người thì hay, tính cho mình thì dở, là tại chưa thấu chỗ huyền cơ. Đã thấu chỗ huyền cơ thì xuất gia học Đạo.
491. Xưa nay Địa Lý tính xa
Tính tầm đất tốt làm Ma giữ hồn
Linh hồn bị huyệt nhốt vô
Cháu con hưởng phước mình khô héo hồn.
492. NGỌC ẨN - Viên ngọc sáng, cho dù có rớt giữa bùn nhơ cũng không bị hư ố. Còn người quân tử dù bị hạ đến mất sỉ diện, cũng không loạn đến tâm thân.
Ở trên đồi, trên núi cao, tùng bách cũng chịu nhiều phong hàn, tuyết giá bao phủ, bảo lớn gió to, nhưng nó vẫn không đổi màu thay sắc; sống hiên ngang giữa Trời Đất mà cũng không màng đến nắng sương.
493. Người quân tử có chí lớn, nên giữ trọn vẹn tấm lòng thành tín, để vượt qua khổ nạn, thoát gian nguy, mà sống trong tình Trời và tình nhân loại mãi mãi.
494. HẠNH PHÚC Ở ĐÂU? - Lập gia đình không phải là chỗ để gầy dựng hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ đến với người chơn tu đạt Đạo. Bởi vì:
Hạnh phúc là vô hình.
Tình yêu là bất diệt.
Nó là vật vô hình, và cũng là vật vô sanh bất diệt, thì không thể lấy tình yêu của nhục dục mà đánh đổi nó được, bởi vì hửu hình thì hửu hoại.
495. Nam nữ lập gia đình là để thoả mãn lòng dục vọng của con người. Vì không giải thoát được, nên kiếm giới khác để bù đắp. Một khi lòng đã thanh thản thì Ma Lục Dục, Quỷ Thất Tình, cũng vô phương trú ẩn.
496. Hai tâm hồn mà chịu sống chung với nhau là để học rèn luyện những tánh tình kỳ cục nhất. Và học tập đức nhẫn nhục xây dựng gia đạo trong tâm hồn trách nhiệm 'thay Trời hành Đạo'.
497. THUẦN ĐẠO - Cái Đức đã sáng tỏ bên trong, cái Đạo hiệp làm một cùng Vũ Trụ.
Đức nhuần thì Thông công
Đạo hiệp vào Linh Thể
Cái đạo đức sáng từ bên trong sáng ra bốn phía, thì nhuần gội được cỏ cây, yên lòng bá tánh. Đó là Thuần Đạo rồi vậy.
498. TIẾN ĐỨC - Trí tuệ là cái Đạo khai mở ở trong lòng. Mỗi việc suy nghĩ đều được trung thực.
Còn sửa đổi đời sống và lời nói là cái hiện ra bên ngoài. Không có một câu nào mà không hiểu cùng tột của nó.
499. Sự trung tín là đi chung với lời nói.
Lòng thành thật là tạo nên sự nghiệp.
Hiểu biết tới chỗ cùng tột, việc làm thông thạo mạch lạc, giữ trọn nghĩa, là người nầy làm được việc lớn rồi vậy.
500. Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống. Biết, đó là biết tu bổ sửa chửa cho tâm minh, Đạo đạt, nên không còn chết. Vì cõi đó Vô Sanh Bất Diệt.
501. Dùng hiểu biết của mình cho trong thiên hạ, thì sẽ trở thành người không hiểu biết. Còn kèm nhẹm nhân tài, sử dụng lòng vị kỷ, kẻ đó là giặc cướp sinh mạng của mình rồi vậy.
Chỉ có người biết lấy điều thiện của thiên hạ cho thiên hạ tu dưỡng đạo đức, và biết sử dụng sự thông minh của thiên hạ để giúp trong thiên hạ. Đó là dùng sự hiểu biết rộng lớn của mình để an trong thiên hạ.
502. ĐỢI THỜI CƠ - Hơi nước bốc lên còn phải đợi khí Âm Dương hoà hiệp để làm mây. Rồi còn phải đợi điềm Trời xuôi thuận là nơi nào, mới làm mưa xuống được.
Còn người quân tử nuôi tài đức mà chưa thi thố ra việc làm. Lòng còn mang túi đạo đức, ở yên để đợi thời Trời, an dưỡng để nuôi khí thể, yên vui thanh tịnh để hoà tâm chí. Đó là cách bình ái để chờ số mệnh. Giống như con đường Đạo ở giữa ngôi Thái Cực, tiến Dương trợ Âm mà vẫn trung dung chờ đợi người chơn tu trở về nguồn cội. Thì người quân tử hãy học theo cách nầy thì tự nhiên an phận.
503. TRÍ ĐẠO - Trí của người trong thiên hạ là muôn thứ khác nhau. Còn Chơn Lý của người thành Đạo thì chỉ có một. Cho nên bậc quân tử chỉ cần thông được Lý Đạo là có thể thông suốt được trí của thiên hạ.
Còn Thánh Nhân là coi lòng của nhân loại cũng như một lòng. Đó là thông về Đạo Lý.
Còn văn chương xán lạn, khi xét vào đâu thì sáng lý chỗ đó. Nên rõ về nghĩa đồng nhất thể, mà cùng đi theo luật Đạo của lòng Trời.
504. MINH TRIẾT - Có minh triết thì mới khai mở được trí tuệ, bảo tồn được thân tâm, sống vui an lạc. Sự giàu nhuận tao nhã, nhuần thấm khắp châu thân. Đức rộng về hiệp được với Thiên Chân thanh tịnh. Tâm hồn rỗng rang, linh thể tươi tốt, mà lại an nhiên độ lượng, quảng đại để nuôi chơn quang, dưỡng linh khí thân thể tươi tốt.
Khi tâm Đạo phát triển, thì tự nhiên tài vật sản nghiệp không coi trọng phần vật chất nữa, chỉ xem nhẹ chớ không bỏ bớt đi. Nếu có nhiều, dư, thì đem dùng vào việc hửu ích cho Đạo, phụng sự việc nhân nghĩa để cứu đời, giúp an bình thạnh trị. Giúp Trời trong việc xây đời Thượng Ngươn Thánh Đức, hoằng hoá độ sanh cho thiên hạ hưởng, nhờ cuộc sống sung túc an vui. Còn tâm linh lại được hướng dẫn đến chỗ tu dưỡng đạt Đạo.
505. ĐẠO TRỊ MÌNH - Người quân tử phải biết lấy mình làm gốc, trở lại mình lo tu thân, tề gia, trị quốc, rồi bình thiên hạ. Lập nghiêm cho thân mình trước, rồi mới đến đem luật pháp thanh thản, đạo đức nhuần thấm cho thiên hạ học theo, đó là trị an.
506. BIỂN YÊU
Hư Vô là một biển yêu vô cùng tận, mà lại thanh thản an vi như mới bắt nguồn tình yêu của đời Nguyên Thuỷ. Cho nên, làm người mới bắt đầu yêu, cũng đừng yêu quá mãnh liệt, vì nó sẽ trở thành một thứ tình yêu độc tài vị kỷ. Hãy nên yêu một cách thanh thản với cái thể di chuyển được tình Trời lớn rộng, cho linh khí tiếp rước linh hồn vào cõi Thiên Chơn.
507. TÌNH YÊU THIÊN QUỐC
Hớn Quốc nêu cao tình Thiên Địa
Long Hoa trống Việt trổ liên thanh
Tình yêu Tiên Phật ba nguồn hợp
Suối Đạo ban ra Pháp Thuỷ thành.
Tôi mới biết yêu lúc ngộ tôi
Hiệp vào biển Đạo của lòng Trời
Tình yêu bao phủ ba nguồn hiệp
Hạnh phúc sáng tròn mãi trong tôi.
508. PHÉP SỐNG LÂU
- Lòng luôn giữ trống việc tư dục ở đời, để bụng chứa đầy nguyên khí của Trời. Trí bình an, buông hết sự lo lắng nghĩ bậy. Đó là phép giữ trống lòng.
- Không theo sự xu hướng với Thất Tình Lục Dục. Học pháp môn thiền định để an dưỡng tinh thần cho ngươn Khí không bị hao hớt. Đó là phép chứa ngươn Khí đầy bụng.
- Mỗi tháng, mỗi năm, tuổi đời tuy lớn, nhưng tinh thần sẽ cải lão hườn đồng thì xác thân sẽ trẻ lại.
509. THUỐC TRƯỜNG SANH
Khử trược lưu thanh
Đạo yên sẵn dành
Vô vi thầm lặng
Sống an đừng rán
Đạo tự tịnh thanh
Sức đừng để nhọc
Tinh chớ tổn hao
Chơn tánh hiệp vào
Là thuốc trường sanh.
510. LÒNG TRỜI
Lòng Trời vô tư nên hiệp cùng Đạo
Tiên Phật thanh tịnh nên hiệp cùng Đạo
Thánh Nhân chí thiện nên hiệp cùng Đạo
Nhân loại trung hoà nên hiệp cùng Đạo.
511. TÂM KHÔNG
Tâm hồn của con người đạt Đạo nó trống trơn, không vương vấn, không có tư dục trở ngăn, thì đạo đức của Trời mới giao hội. Từ đó cửa thiêng liêng thông lưu với luồng linh khí của Vũ Trụ, làm sáng bừng Thiên Chơn cảm tính.
Buông tâm bé nhỏ cỏn con, không còn vướng mắc, thì mới giao tâm cùng Đạo. Khi hiệp được làm một với Đạo, nó như con số Không to lớn tròn đầy. Mới ngộ tưởng là vô hiệu lực. Chớ tu được linh khí ở đó để hiệp thân, thì chính mình được luyện trong Lò Trời đó vậy. Khi ứng dụng tới nó thì linh ứng vô cùng. Lúc đó mới biết sự trống không của Trời chứa đầy đủ pháp lực.
512. TÌNH YÊU THÁI BÌNH
Trời đã cho tôi một mối tình
Đem nguồn minh triết độ nhân sinh
Hoà cùng Tam Giới duyên học Đạo
Viết lại thành văn bút Thái Bình.
Tôi chứa trong tôi một khối tình
Hoà trong nhịp thở của nhân sinh
Hoà trong Vũ Trụ tình nhân loại
Đó gọi là tình yêu độ sanh.
- Hết -
Lý theo Khí Hoá mà chuyển thành Điển Giới
Điển hiệp thể âm dương mà tạo thành Văn
Văn do Linh Tâm của Thánh Nhân mà viết lại thành Sách để phục vụ cho Chơn Linh tu hành giải thoát.
Linh tâm cảm theo lòng Trời
Văn giải kinh để mà hành Đạo.
Chơn Lý rót mãi không đầy
Pháp Thuỷ ban hoài không dứt.
Kính Bái,
Vô Danh Thị.
Chơn Đạo Vô Hình.
Chơn Phật Vô Tướng.
Chơn Nhơn Vô Danh.
Chơn Tu Vô Tranh.
(Hết trang cuối.)