Dạ! Con là Đệ Tử, con kính xin cuối đầu đảnh lễ Đức Phật Thầy Vô Danh Thị và Sư Mẫu tôn quý.

Với sự đồng ý của Sư Mẫu, Người đã đưa cho con quyển THAM THIỀN NHẬP ĐỊNH và một số kinh sách THÁI BÌNH với mục đích để cho con chiêm nghiệm hàng ngày.
Sẵn đây, con xin phép được tiếp tục đánh lại quyển THAM THIỀN NHẬP ĐỊNH, mỗi ngày vài trang, cho đến khi kết thúc. Một phần vì mục đích tự thân học tập, một phần để lưu lại về sau, một phần muốn chia sẻ với các bạn đọc khắp nơi một quyển sách quý. Hễ ai có duyên với Kinh Sách Thái Bình, thì cùng vào đây xem và cũng có thể copy lại rồi in thành sách và chia sẻ với nhiều người khác để cùng tu tập.
Nam Mô Hoan Hỉ Thiên Cương Phật.
Nam Mô Quán Âm Như Lai.
Nam Mô A Di Đà Phật Vạn Vật Thái Bình.
🌹🌹🌹
***
THÁI BÌNH
THI VĂN
TÂM LINH ĐẠO HỌC
Tập 20
THAM THIỀN NHẬP ĐỊNH
TRUNG TÂM ĐẠO HỌC THÁI BÌNH
Xuân 1995
***
CẢM TẠ
Con thành tâm cảm tạ Thiên ân của Đức Phật Tổ, Đức Cha Trời Mẹ Đất, và Cộng Đồng Cửu Phẩm - Phật, Tiên, Thánh, Thần - Tam Giới Thiên Địa Nhân.
Con cũng thành tâm cảm tạ công ơn Thầy Tổ và chư vị Đạo Hửu ở địa phương và năm châu thế giới, đã đặc biệt quang chiếu Thanh Quang Điển Lành và trợ giúp cho con có phương tiện thực hiện các tập sách - Thi Văn Tâm Linh Đạo Học - để con và chư vị Đạo Hửu có cơ hội phụng sự Cơ Thiên Địa Đại Đạo của Đức Như Lai Phật Tổ và Đức Thiên Địa Phụ Mẫu.
Con chân thành ước mong được chia sẻ Tình Thương, Đạo Đức, và sự hiểu biết về Sức Khoẻ và Tâm Linh Điển Quang Đạo Học cùng với cộng đồng Nhân Sinh, Vạn Linh Tam Giới.
Một lần nữa con xin thành tâm đảnh lễ và cảm tạ Thiên Ân Bề Trên, và con đặc biệt cảm tạ chư vị Đạo Hửu, Thân Hửu cùng tất cả quí bạn đọc khắp nơi trên thế giới đã và đang dành rất nhiều cảm tình và sự trợ giúp quí báu.
Trân trọng kính bái,
Thầy Vô Danh Thị.
***
LỜI TỰA
Tu Tâm Tự Học. Tu học là để biết rõ các vật mà ứng hiệp được cái Thiên Lý tự nhiên. Còn tu tâm luyện Đạo là để cho mình cảm ứng ngộ tánh Thiên Lý. Còn sự đốn ngộ hiểu biết là do cái tâm của con người. Khi tâm tỏ sáng, lo gì sự việc xảy đến mà mình không soi được.
Vậy việc Tu Tâm Tự Học cốt là tự làm sáng cái tâm mình. Còn người đang tu học, chỉ lo tâm mình chưa sáng, chứ không cần lo Vũ Trụ và dòng đời bên ngoài thay đổi.
Người dùng chí tu tâm không khác gì người trồng cây vậy. Lúc đầu chỉ có một hạt mầm, chưa có thân cây. Khi có cành rồi thì lại có lá, có hoa, có quả. Lúc mới trồng chỉ lo sự tài bồi phân bón, đừng trông mong có hoa có quả, có lợi có lộc. Hễ cây tốt thì tự nhiên có hoa có quả, có lợi có lộc.
Còn Tu Tâm Tự Học là vun bồi cái tâm cho sáng, như tự lọc cho mình một dòng nước trong lành. Nước dơ bẩn tự nó thanh lọc trở thành trong. Như cái gương bị bụi bám thì mờ. Bụi ấy là cái tư dục của con người ta. Cái tâm vốn không tối, chỉ vì cái tư dục che đi, cái tạp tục làm hại. Nếu bỏ được cái tư dục, cái tạp tục, thì tự nhiên tâm sáng. Tâm đã sáng, học bao nhiêu cũng không rối, càng học càng thông suốt, và hiệp được chơn lý Nhất Nguyên.
Đức độ là cái gốc
Tu học là cốt yếu.
Đi về cái đức độ là nguồn gốc của Hư Vô.
Đi về cái tu học là pháp lý ứng dụng.
Người đã có tâm cầu học là đã khêu sáng ánh sáng linh giác của chính mình. Khi đã sáng, tự nhiên cái Linh Tâm thông suốt, thấu triệt được chơn lý Hư Vô. Lúc đó không câu chấp việc gì. Hay thì cầu học, dỡ thì tu bổ cho linh tâm.
Tâm Học Thanh Tịnh Minh Đạo
Tu Học Cảm Ứng Linh Đạo
Kính Bái,
Đức Thầy Vô Danh Thị.
Chơn Đạo Vô Hình.
Chơn Phật Vô Tướng.
Chơn Nhơn Vô Danh.
Chơn Tu Vô Tranh.
(Hết trang 2.)
không thể diễn tả bằng lời. Xin thỉnh pháp cao hơn. Hoan hỷ hoan hỷ
(Tiếp đầu trang 86.)
Xưa nay học Đạo truyền tâm
Người đạt Linh Tâm làm Tổ.
Đạo Học duy tâm
Tâm học truy nhân.
Cho nên các vị thầy tổ muốn truyền Đạo cho ai, thì người đó được Cộng Đồng Tam Giáo nhồi không còn thuốc chữa. Rồi để coi ngộ tánh của hàng môn đệ đó đi được đến đâu. Rồi lại chuyển nghịch thành thuận, thuận thành nghịch, để xem hàng môn đệ đó có nản lòng bỏ Đạo, bỏ tu hay không. Nếu không thì đốt, đốt cho cháy hết Thất Tình, đốt cho tan hết chúng sanh tánh. Rồi nói điều ác đổ tội cho gánh. Nếu gánh nổi thì hàng môn đệ đó đã thành Phật rồi vậy.
Lúc đó Thượng Đế mới triệu về sắc phong. Phật Mẫu ban ân, thưởng thí. Các hàng Đại Giác Tiên Nhân hoan hỷ tiếp đón, tiễn đưa. Thánh Nhân lui tới để bàn kinh thi. Thần Nhân kỉnh đức theo phò hộ. Quỷ Thần cung kính theo học. Tam Giới mới sáng toà đạo hào quang Đại Bi, Đại Trí, Đại Dũng trên Thiên Không, để hàng thiện nam tính nữ học Phật tu nhân thuần Đạo.
Thông minh thành Đạo Lớn
Kiên nhẫn đỗ Trạng Nguyên.
Thông suốt được Đạo để minh tâm kiến tánh, thì mới có cơ hội thành Đạo Lớn.
Còn kiên nhẫn đến mức quên cả thân mình, để tròn nhân, trung, đạo, nghĩa. Trên hiếu thuận lòng Trời, dưới Thánh Thần kính nể. Đó là hàng văn võ song toàn, là bậc Trạng Nguyên Đạo Học của Tam Giới rồi vậy.
Võ Đạo biết an định
Văn Đạo biết gồm thâu.
Thiên văn, địa lý, kỳ binh, bố trận, độn giáp, thiên cang. Võ Đạo đều lào thông, mà nhịn được hàng Bá Đạo múa gậy rừng hoang, lao rìu trước mắt thợ, nhưng mà thợ vẫn không xuất chiêu. Đó là đã đạt tới chỗ 'Võ Phi Thường Võ' rồi vậy.
Còn văn học, phổ kinh, lào thông thơ phú, âm luật, mà lúc nào cũng luôn khiêm nhường, cho mình là kẻ dốt học, thì đó là bậc Đại Giác Kim Tiên mới có đủ đức để nhẫn nại trước mặt hàng thiện trí thức. Vì học Đạo đến chỗ: 'Văn Phi Thường Văn,' 'Đạo Phi Thường Đạo.'
Hư Vô là cõi thanh tịnh tự nhiên, ai có vào được chỗ đó tu luyện mới thông suốt ở chỗ:
Hư Vô hình tướng vốn không
Trước sau một khí Linh Tâm hiệp vào
Đài cao mà lại phi lai
Đạo cao mà ngộ không đài về Không.
Đạo Gia luyện chỗ Chơn Không
Phật Gia học chỗ Không Không.
Đạo Gia lấy chỗ Hư Vô Chi Khí để luyện Huyền Thai, kết đảnh cho Kim Thân có đầy đủ khí linh pháp lực.
Phật Gia học sanh hoá Huyền Khí cho Xá Lợi Phật được quang minh chánh giác.
Đạo Gia quy tựu Tam Thanh
Phật Gia luyện tròn Tam Bửu.
Đạo Gia lấy lò lửa Hư Không để rèn luyện Thần-Khí-Tinh cho thanh Bạch Tượng, cho linh Thánh Mệnh.
Phật Gia lấy lửa Hư Không luyện ba vật báu đại diện người Trời Đất.
Đạo thanh, tịnh Lục Tặc
Phật thanh, sạch tướng pháp.
Lưu thanh khử trược là mới đi bước thứ nhất của Đạo Gia. Bước thứ hai là lưu được thanh, phải cầm thâu tánh vào tịnh giới đồng đi học Đạo. Bước thứ ba là đắc Kim Tiên Như Lai, rồi vào Hư Không, lò lửa của Trời để luyện cho Nhị Khí, Tam Tâm, Ngũ Đức, Lục Đạo, được thanh sạch, để thành một vị vua có đủ quyền binh pháp lực.
Còn Phật Gia vào đó trui luyện Chơn Quang Diệu Tướng cho quang minh. Trên đại diện Trời, dưới thấu vạn pháp, thì mới có thể gọi bậc chí nhân thành Đạo.
Lập Thất đi vào Đại Định
Luyện Khí cho Đạo hườn Không.
Đến lúc nầy phải Vào Thiền Thất luôn luôn. Không đọc một quyển sách nào và ghi chép điều gì. Bởi vì thiên kinh vạn pháp đều hiện ra trước mắt.
Tự mình tập tự lực cánh sinh, không thọ chay tăng, không nhiễm pháp thí, để khỏi vướng mắc các hình tướng hửu vi níu kéo.
Cũng không được nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho các duy thức của trần gian thanh tịnh mà học Đạo Chánh Đẳng Chánh Giác.
Không được trễ một thời pháp nào, cho Lục Căn, Lục Trần, Tánh Vía và 1250 vị Tỳ Kheo nghiêm chỉnh luyện Đạo, chưởng dưỡng hào quang của Mười Phương Chư Phật quang minh tiếp dẫn.
Luôn giữ chay tịnh, điều lành không nghĩ, điều quấy trừ diệt. Trước sau lo hành pháp và niệm Hộ Pháp Chơn Kinh. Mỗi mỗi phải thanh tịnh.
Thấy việc gì cũng không được ghi lại. Không được kể lại cho ai nghe. Không được hứa học phép tắc hay những gì của các cõi vô hình chỉ dạy. Nếu thấy các vị ở vô hình và các cảnh giới hiện ra, nên thả lỏng, không nên động tâm cầu học. Nếu động tâm cầu học là rớt pháp rồi vậy.
Có lỡ rớt pháp, cũng phải ở trong đó tu luyện cho tới ngày mãn. Không được bỏ ngang đi ra ngoài. Nếu bỏ ngang, là muôn đời nghiệp Đạo chẳng thành. Vì Thần, Tiên, Long Thần Hộ Pháp không bao giờ gia hộ.
Lúc Vào Tịnh Thất, phải hỏi minh sư cho rõ ràng mạch lạc các pháp môn và môn quy, trước khi Vào Thất, và xin minh sư hộ pháp, theo dõi hộ độ cho mình.
Không nên tự ý Vào Thất mà không thông rõ các việc nói trên.
Trong khoản thời gian Vào Thất, cho dù bất cứ việc quan trọng gì xảy ra, cũng giữ một lòng ngồi tịnh luyện. Không bỏ tu, không được ra ngoài. Nếu bỏ tu và ra ngoài là rớt pháp đó vậy.
Học Đạo không thân sơ
Dứt tình Lục Dục chết.
Tu đến đây, lấy Công Đạo mà hành, không vì thân bằng quyến thuộc mà bao che. Ai ai cũng là một - chúng sanh, trước Thiên Toà Bảo Pháp. Có dứt khoát hết cái lòng trần tục, thì Lục Dục tiêu diệt, hoạ phước vô phương quấy phá, và tự nhiên thông suốt chơn lý, tự nhiên đắc Chơn Đạo.
Đắc pháp hiện rõ bổn lai
Đạt Đạo truy ra diện mục.
Thông được Linh Tâm, đắc được Phật Pháp, thì tìm ra mình là ai, từ đâu đến, và phải làm gì kế tiếp với Đức Thượng Đế và Phật Mẫu và Chư Tiên Phật.
Đến đây, các nguồn pháp của Đạo như đưa thuyền Linh Tâm Giác của mình thấu lộ Thiên Chơn cảm ứng cho hiệp với lòng Trời mà hành Đạo.
Thơ
Đạt Đạo là tâm luyện được tròn
Khí linh đầy ấp cả Thiên Không
Ba Nhà Sáu Cõi thường qua lại
Phản chiếu hồi quang mãi chánh chơn.
Đắc Pháp huyền linh Trời Phật dạy
Đạp mây mượn gió khắp Tam Thiên
Đi về thanh tịnh trong tiềm thức
Khai mở thần thông đạt bảo truyền.
Hết.
(Hết trang cuối của quyển Tham Thiền Nhập Định.)
(Tiếp đầu trang 76.)
Tâm quy hiệp Đạo Trời
Pháp hoá thân Pháp Giới.
Tu đến đây, tâm và Đạo hiệp làm một, nên cảm ứng rất là linh thiêng.
Bụi trần tan rã
Thiên Chơn hiển Đạo.
Hoá thân hiển Đạo khắp mọi nơi. Cứu khổ ban vui cho các giới không ngừng nghỉ.
Đạo linh nhờ Đạo chuyển
Pháp linh nhờ Thiên Điển.
Đạo mình được linh ứng là nhờ hiệp được lòng Trời, mà soi tỏ chân bản tánh nguồn cội. Cho nên Trời chuyển 'Thế Thiên Hành Đạo.' Còn tâm pháp đắc thành thì hiệp được cùng các pháp giới của Trời Phật Tiên Thánh Thần. Nên đến đâu đều được các vị gia hộ, tiếp giúp. Cho nên pháp linh vô kể là vậy.
Huệ Mạng Kim Cang cầm chưởng pháp
Huyền cơ hiển lộ thông Trời Đất.
Kim Thân Như Lai nắm tâm pháp, tức là cầm Huệ Mạng Kim Cang của Phật Pháp mà chưởng quyền làm việc trong Tam Giới. Nên thấu hiểu được luật của Trời Đất, tự hoá duyên hành Đạo.
Trên thâu linh khí của Hư Vô
Dưới chưởng dưỡng hào quang luyện Đạo.
Hào quang Bộ Đầu giao tiếp với không trung, thâu khí linh của Trời vào trong nội thể để chưởng dưỡng đạo hào quang của mình. Để cho đạo hào quang một ngày một toả sáng mà đi khử trược lưu thanh, cứu đời hành độ cho người thiên hạ được cảm hoá mà học cái Đạo của Trời.
Đạo Trời tâm sáng thần minh
Dùng văn phổ độ dùng kinh chỉ đường
Ai cầu học Đạo Tây phương
Nay cơ Di Lạc người thương ra đời.
Trước đem giáo Đạo của Trời
Cho người tu luyện lập đời Thượng Ngươn
Thái Bình nước Phật Bảo Vương
Niết Bàn đem xuống Phật Vương ra đời.
Cùng nhau xây dựng nước Trời
Lập cơ đạo đức học lời Thánh Kinh
Trời ban hồng phúc Thái Bình
Phật xây Thánh Đạo hoàng sinh độ đời.
Cánh Cửa Của Nhân Quả.
Nhân quả là ba cánh cửa của Thiên Đàng, Địa Ngục, và nhân gian.
Người là do từ Trời xuống để học tiến hoá, tích đức tu thân, luyện mình thành chánh quả, để mở cửa tâm linh, thông tri với Trời Đất. Từ đó mới luyện Đạo Âm Dương để quán thông luật Đạo mà coi máy Âm Dương, điều hành Ngũ Khí, thấu rõ luật Đạo chuyển hình, khai thông Khoa Học Huyền Bí Vô Vi.
Học tâm pháp quy căn
Luyện Âm Dương đắc pháp.
Có học tâm pháp và luyện Đạo cho thanh nhẹ, thì từ đó mới thông Thiên học Đạo cùng các hàng trí thức đại giác.
Dùng linh điển truy tâm
Hiệp Hư Vô thành Đạo.
Tâm khai mở ra, linh hồn bước vào nhà lớn của Vũ Trụ mà tập luyện Huyền Công Tam Muội để đắc pháp thành Đạo viên mãn.
Còn người thiện trí thức biết lo bồi tô công phu, công quả, công trình, là tự tạo cho mình một nguồn thiện duyên từ kiếp nầy cho kiếp tới.
Nhân trồng ở kiếp nầy
Quả kiếp sau hưởng lấy.
Cho nên trong một kiếp làm người không nên từ bỏ các thiện duyên đưa đến cho mình.
Nhân không trồng, không quả
Đạo không luyện, không huệ.
Không trồng cây thì không có trái. Không trồng nhân lành thì không có quả lành.
Người nghèo khổ bệnh tật đời nầy, là do kiếp trước họ tích ác, chướng duyên, ngăn Đạo. Và đã chịu nhồi quả dưới Địa Ngục xong, mới cho đầu thai. Nên tính lương thiện họ chưa trồng, thì sợ kiếp tới không có cơ hội làm người để hưởng hồng phước ân ban của Trời Đất.
Đạo do tâm mình tu
Nhân duyên do mình trồng.
Tu tâm luyện Đạo phải cần có phương pháp, công thức rõ ràng, mạch lạc, và phải tầm các vị minh sư đã giải thoát rồi, và đã ra thuyết pháp. Vì trên mình của vị Đạo Sư đó có ba cái linh:
- Một là thanh quang điển lành đầy ấp. Pháp thuỷ ban hoài không hết, để khai trí, phá mê, để cho người mới vào tu thấu lộ chơn giác.
- Hai là các vị có trọn vẹn các cây chìa khoá vô hình để lựa chọn các hàng môn đệ đủ kiên nhẫn, đủ ngộ tánh, mà trao cho mối tâm truyền khẩu khuyết, đó là phương pháp Vô Vi Huyền Bí Khoa Học Duy Tâm.
- Ba là các vị có các kinh nghiệm hành pháp, thí pháp, luyện pháp, từ hửu lẫn vô, và học cơ siêu thoát của cõi vô hình, xuất hồn đi học Đạo trên cõi Thiên Không.
Có theo học dài hạn, từ từ vị minh sư đó mới trao lần lần cho mình phương thuốc tự trị, và cây chìa khoá bí mật của Vũ Trụ, thì mình mới trở thành một vị môn đồ chính thức của Đạo Gia. Nếu không được vậy, dù có tu các pháp hữu vi mãn đời cùng kiếp chỉ được cái phước hư lậu của thế gian mà thôi.
Đạo không đức không truyền
Nhân vô hậu không dạy.
Tu học là cải tà quy chánh, sửa ác thành thiện. Rồi tu thiện thành chơn, tu chơn mới hiệp cùng Đạo Lớn.
Còn người vào tu, tánh ác không trừ, lòng tà chẳng diệt. Mỗi mỗi không phân minh, thiện ác mù quán. Rồi cầu chơn sư dạy Đạo cho cao, truyền pháp lực cho giỏi. Thì không một vị chơn sư nào mà dám truyền Đạo Học cao siêu huyền bí cho đứa ác bao giờ. Tức là nhân duyên mình trồng đó.
Mình là người học Đạo, đi tu, mùi trần đầy dẫy, thiện tánh không có, từ bi hỷ xả và ngộ tánh chơn giác chưa minh, mà cầu thầy dạy pháp huyền bí cho mình luyện tập. Cho dù vị thầy đó có thọ ơn thí của mình mà truyền cho mình, nhưng khi mình siêu xuất, Chơn Thần lên các cung, các cõi trên Trời học Đạo, thì các vị Thần canh giữ cõi Trời cũng đuổi xuống, và đóng cửa Thiên Môn của mình lại. Hay là các vị Phật Sự, Thiên Tôn, thấy mình chưa được thanh sạch, đuổi về không dạy. Thì đó là nhân do duyên mình trồng sai là vậy.
Còn thật lòng tu sửa, thì Thần Thánh rước đưa, Tiên Phật hoan hỷ giáo dạy truyền đạt huyền công bí pháp cho tu lên cao hơn.